Có trách nhiệm, không có tội
April 4, 2015 at 3:54pm
(Ảnh trên: Josephine Wall. Tree of Reverie)
(Ảnh trên: Josephine Wall. Tree of Reverie)
- Cuối cùng tôi đã hiểu, lỗi tại tôi cả. Nếu tôi không im lặng. Nếu tôi không giả vờ như mình "cool", mình chẳng sao cả, vẫn mỉm cười lịch sự sau những nhát đâm đê tiện ấy, thì người ta đã không thể đâm tôi lần nữa, lại lần nữa @#*$@*#...
- Thật ra bạn không có lỗi.
- ???
- Bạn có lỗi không khi bạn rơi thẳng vào hoàn cảnh đó, với bộ não này, với những gì cha mẹ và giáo dục và vân vân đã lập trình nên, để rồi bạn cố gắng làm những gì mà bạn nghĩ rằng tốt nhất vào hoàn cảnh và thời điểm đó? Bạn đã cố gắng hết mình làm điều bạn tin là tốt nhất, và đã rất đau khổ. Vậy là bạn có lỗi chăng?
- !!! "
---
"- Cái lũ @#*$@*#...... và nhất là tên khốn ấy...... Sao hắn lại có thể @#*$@*#...... (tiếp tục bùng nổ, một thời gian không ngắn, năng lượng phun trào!).
- Tôi chờ.
- ???
- Chờ đến khi bạn ngừng điều này, mô tả cứ như thể người khác phải có trách nhiệm cho bạn sự tử tế, sự công bằng. Cứ như thể người đời có trách nhiệm yêu bạn, cho bạn một cuộc sống dễ chịu.
- Nhưng có phải lỗi tôi đâu khi hắn ta là một tên @#*$@*#
- Bạn không có lỗi, nhưng cùng ngẫm nhé. Bạn có trách nhiệm gì không trong việc để sự tình diễn biến như vậy?
- Tôi không cố tình xử sự khờ dại như vậy. Tôi rất muốn, rất muốn phản kháng, muốn làm cho trắng đen rõ ràng. Nhưng không hiểu sao khi việc xảy đến tôi vẫn lại giữ im lặng. Và thậm chí còn khờ đến nỗi có lúc tôi tin hắn. Có lúc tôi còn nghĩ ra những luận điệu để biện hộ cho hắn!!!
- Ai là người im lặng? Ai là người lại tin thêm lần nữa? Ai là người biện hộ?
- Tôi!
- Và bạn không có trách nhiệm gì cả?
- !!! (Bắt đầu ngồi lặng, khá hoang mang: Thế là thế nào? Tôi không có lỗi! Nhưng tôi có trách nhiệm?).
---
Mời các bạn đọc một đoạn trích rất hay luận về việc này:
"Một số người còn nói thêm "Cứ như thể là trong tôi có một phần muốn tiến lên, và một phần khác muốn ngồi ì ra, không làm gì cả".
Và đó đúng là sự thật: hai phần của một người dường như đi về hai hướng khác nhau. Ý thức đi một đằng, và Vô thức đi một nẻo...
Không may thay, bất chấp con người rất thông minh, họ không nghĩ rằng cần phải hiểu và kiểm soát bộ não của chính mình, để rồi nó có thể bắt đầu thực sự phục vụ cho những ước mơ của họ.
Vì thế, trong những tình huống mà những mong ước vô thức và ý thức khác nhau hoặc đối lập nhau, luôn luôn những mong ước vô thức sẽ được ưu tiên thỏa mãn.
Con người có thể cảm nhận tất cả năng lượng, sức sống của mình như được dùng để thỏa mãn cho một phần nào đó lạ lẫm. Như thể phần đó chẳng thuộc về họ. Nhưng cũng phải thôi, bởi vì Vô thức, chính là chúng ta không ý thức được về nó. Toàn bộ quá trình được thực hiện một cách vô thức. Ta cứ thế sống theo cách đó, theo kiểu đó, và không hiểu tại sao cuộc đời ta hóa ra chẳng giống gì với những điều chúng ta mơ ước. Điều ta mong cứ trượt khỏi kẽ tay, không nắm giữ được.
Thế rồi, người ta bắt đầu cho rằng "Đời là thế", rằng "Đâu ai có thể có mọi điều mình muốn chứ", ta tự thấy rõ ràng là "Mình thật chẳng ra gì"... và "Mình khổ thế là đáng đời rồi"!
Có người sẽ nói rằng "Nghiệp của tôi là vậy", hoặc một tá các niềm tin tiêu cực khác về bản thân họ, về gia đình họ, những điều sẽ giúp họ giải thích với chính bản thân vì sao cuộc đời mình luôn buồn bực và khổ sở.
Vô thức, theo một cách nào đó, là ông chủ của sự tồn tại của chúng ta. Nhưng nó cũng là một phần của ta, nên nói cho cùng cũng chính ta là người chịu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Cần phải hiểu là chúng ta không có tội, bởi vì chúng ta có cố tình đâu, có lựa chọn một cách có ý thức cách chúng ta đang sống và đang hành động đâu. Chúng ta đâu ý thức được vô thức của mình!
Chúng ta là những con rối. Nạn nhân của Vô thức của chính mình."
Trích Tâm lý trị liệu - Chữa lành những vết thương nội tâm của bạn với Trị liệu biểu tượng nâng cao.
(Psychothérapie: guérir vos blessures intérieures avec la thérapie symbolique avancée. Patricia d'Angelie. 2013).
- Thật ra bạn không có lỗi.
- ???
- Bạn có lỗi không khi bạn rơi thẳng vào hoàn cảnh đó, với bộ não này, với những gì cha mẹ và giáo dục và vân vân đã lập trình nên, để rồi bạn cố gắng làm những gì mà bạn nghĩ rằng tốt nhất vào hoàn cảnh và thời điểm đó? Bạn đã cố gắng hết mình làm điều bạn tin là tốt nhất, và đã rất đau khổ. Vậy là bạn có lỗi chăng?
- !!! "
---
"- Cái lũ @#*$@*#...... và nhất là tên khốn ấy...... Sao hắn lại có thể @#*$@*#...... (tiếp tục bùng nổ, một thời gian không ngắn, năng lượng phun trào!).
- Tôi chờ.
- ???
- Chờ đến khi bạn ngừng điều này, mô tả cứ như thể người khác phải có trách nhiệm cho bạn sự tử tế, sự công bằng. Cứ như thể người đời có trách nhiệm yêu bạn, cho bạn một cuộc sống dễ chịu.
- Nhưng có phải lỗi tôi đâu khi hắn ta là một tên @#*$@*#
- Bạn không có lỗi, nhưng cùng ngẫm nhé. Bạn có trách nhiệm gì không trong việc để sự tình diễn biến như vậy?
- Tôi không cố tình xử sự khờ dại như vậy. Tôi rất muốn, rất muốn phản kháng, muốn làm cho trắng đen rõ ràng. Nhưng không hiểu sao khi việc xảy đến tôi vẫn lại giữ im lặng. Và thậm chí còn khờ đến nỗi có lúc tôi tin hắn. Có lúc tôi còn nghĩ ra những luận điệu để biện hộ cho hắn!!!
- Ai là người im lặng? Ai là người lại tin thêm lần nữa? Ai là người biện hộ?
- Tôi!
- Và bạn không có trách nhiệm gì cả?
- !!! (Bắt đầu ngồi lặng, khá hoang mang: Thế là thế nào? Tôi không có lỗi! Nhưng tôi có trách nhiệm?).
---
Mời các bạn đọc một đoạn trích rất hay luận về việc này:
"Một số người còn nói thêm "Cứ như thể là trong tôi có một phần muốn tiến lên, và một phần khác muốn ngồi ì ra, không làm gì cả".
Và đó đúng là sự thật: hai phần của một người dường như đi về hai hướng khác nhau. Ý thức đi một đằng, và Vô thức đi một nẻo...
Không may thay, bất chấp con người rất thông minh, họ không nghĩ rằng cần phải hiểu và kiểm soát bộ não của chính mình, để rồi nó có thể bắt đầu thực sự phục vụ cho những ước mơ của họ.
Vì thế, trong những tình huống mà những mong ước vô thức và ý thức khác nhau hoặc đối lập nhau, luôn luôn những mong ước vô thức sẽ được ưu tiên thỏa mãn.
Con người có thể cảm nhận tất cả năng lượng, sức sống của mình như được dùng để thỏa mãn cho một phần nào đó lạ lẫm. Như thể phần đó chẳng thuộc về họ. Nhưng cũng phải thôi, bởi vì Vô thức, chính là chúng ta không ý thức được về nó. Toàn bộ quá trình được thực hiện một cách vô thức. Ta cứ thế sống theo cách đó, theo kiểu đó, và không hiểu tại sao cuộc đời ta hóa ra chẳng giống gì với những điều chúng ta mơ ước. Điều ta mong cứ trượt khỏi kẽ tay, không nắm giữ được.
Thế rồi, người ta bắt đầu cho rằng "Đời là thế", rằng "Đâu ai có thể có mọi điều mình muốn chứ", ta tự thấy rõ ràng là "Mình thật chẳng ra gì"... và "Mình khổ thế là đáng đời rồi"!
Có người sẽ nói rằng "Nghiệp của tôi là vậy", hoặc một tá các niềm tin tiêu cực khác về bản thân họ, về gia đình họ, những điều sẽ giúp họ giải thích với chính bản thân vì sao cuộc đời mình luôn buồn bực và khổ sở.
Vô thức, theo một cách nào đó, là ông chủ của sự tồn tại của chúng ta. Nhưng nó cũng là một phần của ta, nên nói cho cùng cũng chính ta là người chịu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Cần phải hiểu là chúng ta không có tội, bởi vì chúng ta có cố tình đâu, có lựa chọn một cách có ý thức cách chúng ta đang sống và đang hành động đâu. Chúng ta đâu ý thức được vô thức của mình!
Chúng ta là những con rối. Nạn nhân của Vô thức của chính mình."
Trích Tâm lý trị liệu - Chữa lành những vết thương nội tâm của bạn với Trị liệu biểu tượng nâng cao.
(Psychothérapie: guérir vos blessures intérieures avec la thérapie symbolique avancée. Patricia d'Angelie. 2013).