La Grande Histoire de la Vie. Olivier Lockert.
Dịch : Vũ Phi Yên
Dịch : Vũ Phi Yên
Và đây là câu chuyện lớn về Vũ trụ...

Ngày xửa ngày xưa... có một ý nghĩ hoàn hảo, trong trẻo và vô tận.
Bạn có biết một ý nghĩ là thế nào không? ... Nó không rắn như gỗ hay như sắt, ta không thể chạm vào nó hay giam nó lại được. Mà bảo rằng nó nhẹ như không khí thì cũng chẳng phải.
Nó còn tinh tế hơn thế cơ. Có thể vài bạn nói rằng nó là thông tin. Điều này không soi sáng cho chúng ta được hơn mấy tí.
Và, bạn có biết thế nào là một thông tin không?... Thật lòng mà nói, cũng khó giải thích lắm...
Hình dung rằng tôi chỉ bạn xem một đống gạch lớn, bạn cần bao nhiêu từ để có thể tả với tôi về đống gạch ấy?... Và nếu bây giờ tôi dùng tất cả chỗ gạch này để xây một giáo đường to đẹp:
bạn cần bao nhiêu từ để mô tả giáo đường ấy?
Thông tin là như thế đấy, như số từ bạn cần để mô tả một sự vật, hiện tượng. Một đống gạch đá sẽ mang ít thông tin hơn một giáo đường đẹp đẽ, bởi vì để miêu tả đống gạch cần ít từ để mô tả hơn nhiều lần so với số từ cần dùng để mô tả mọi chi tiết của một giáo đường...
Thông tin cũng còn là suy nghĩ, kế hoạch đã cho phép người ta chuyển từ đống gạch thành ngôi giáo đường.
Và như thế, chúng ta trở lại với ý nghĩ tuyệt diệu ban đầu chứa mọi thông tin, mọi kế hoạch của cả vũ trụ này. Kế hoạch cho toàn thể sự sống, cho cả sự sống phức tạp nhất! Ý nghĩ khởi thuỷ vạn vật này chứa cả những suy tư của bạn ngày hôm nay khi bạn đang lắng nghe câu chuyện này...
Nó chứa những ngôi sao của từng thiên hà, và tất cả những thứ khác tạo nên vũ trụ của chúng ta... Ý nghĩ hoàn hảo ấy mang trong lòng nhiều hơn vô số lần tất cả những gì mà bạn có thể tưởng tượng ra.
Dĩ nhiên, ý nghĩ hoàn hảo, tinh khiết và vô tận của câu chuyện này không được cấu thành bởi máu thịt như bạn và tôi. Sự thông minh trên mọi cấp này không thể được định nghĩa với những từ mà chúng ta dùng để nói về thế giới của chúng ta. Đó là một sự tồn tại của thông tin đậm đặc nhất, đầy đủ nhất và tinh khiết nhất từng tồn tại.
Bạn biết đó, thông tin dù tuyệt vời thế nào thì cũng chẳng chiếm không gian. Một thông tin “lớn” cũng chưa chắc là tốt hơn một thông tin “nhỏ”: một bài diễn văn dài dòng cũng có thể ít lay động lòng người hơn một từ “Vâng” đơn giản. Chất lượng của một thông tin được xác định bởi hiệu quả mà nó tạo ra.
Bạn có biết một ý nghĩ là thế nào không? ... Nó không rắn như gỗ hay như sắt, ta không thể chạm vào nó hay giam nó lại được. Mà bảo rằng nó nhẹ như không khí thì cũng chẳng phải.
Nó còn tinh tế hơn thế cơ. Có thể vài bạn nói rằng nó là thông tin. Điều này không soi sáng cho chúng ta được hơn mấy tí.
Và, bạn có biết thế nào là một thông tin không?... Thật lòng mà nói, cũng khó giải thích lắm...
Hình dung rằng tôi chỉ bạn xem một đống gạch lớn, bạn cần bao nhiêu từ để có thể tả với tôi về đống gạch ấy?... Và nếu bây giờ tôi dùng tất cả chỗ gạch này để xây một giáo đường to đẹp:
bạn cần bao nhiêu từ để mô tả giáo đường ấy?
Thông tin là như thế đấy, như số từ bạn cần để mô tả một sự vật, hiện tượng. Một đống gạch đá sẽ mang ít thông tin hơn một giáo đường đẹp đẽ, bởi vì để miêu tả đống gạch cần ít từ để mô tả hơn nhiều lần so với số từ cần dùng để mô tả mọi chi tiết của một giáo đường...
Thông tin cũng còn là suy nghĩ, kế hoạch đã cho phép người ta chuyển từ đống gạch thành ngôi giáo đường.
Và như thế, chúng ta trở lại với ý nghĩ tuyệt diệu ban đầu chứa mọi thông tin, mọi kế hoạch của cả vũ trụ này. Kế hoạch cho toàn thể sự sống, cho cả sự sống phức tạp nhất! Ý nghĩ khởi thuỷ vạn vật này chứa cả những suy tư của bạn ngày hôm nay khi bạn đang lắng nghe câu chuyện này...
Nó chứa những ngôi sao của từng thiên hà, và tất cả những thứ khác tạo nên vũ trụ của chúng ta... Ý nghĩ hoàn hảo ấy mang trong lòng nhiều hơn vô số lần tất cả những gì mà bạn có thể tưởng tượng ra.
Dĩ nhiên, ý nghĩ hoàn hảo, tinh khiết và vô tận của câu chuyện này không được cấu thành bởi máu thịt như bạn và tôi. Sự thông minh trên mọi cấp này không thể được định nghĩa với những từ mà chúng ta dùng để nói về thế giới của chúng ta. Đó là một sự tồn tại của thông tin đậm đặc nhất, đầy đủ nhất và tinh khiết nhất từng tồn tại.
Bạn biết đó, thông tin dù tuyệt vời thế nào thì cũng chẳng chiếm không gian. Một thông tin “lớn” cũng chưa chắc là tốt hơn một thông tin “nhỏ”: một bài diễn văn dài dòng cũng có thể ít lay động lòng người hơn một từ “Vâng” đơn giản. Chất lượng của một thông tin được xác định bởi hiệu quả mà nó tạo ra.
Thì chuyện là thế, ở điểm khởi nguồn vạn vật, có một thông tin tinh khiết nhất và đẹp đẽ nhất. Một thông tin chứa toàn bộ Sự sống bên trong lòng nó.
Vì thông tin đẹp đẽ này không chiếm không gian, nên người ta không thể thấy nó. Tựa như một điểm nhỏ vô cùng, vô cùng. Nhỏ đến nỗi không có một dấu vết tồn tại vật chất hay năng lượng nào như ta thường quan niệm trong thế giới chúng ta. Chỉ có một ý nghĩ đơn thuần mà thôi.
Nhưng, bằng cách nào mà Tất cả có thể bắt nguồn từ một ý nghĩ đơn giản? Bạn có thể thốt lên hỏi.
Làm thế nào mà một ý nghĩ, dù nó có đẹp nhất và hoàn hảo nhất, lại có thể tạo ra tất cả vật chất của vũ trụ này và tất cả những lực điều khiển vũ trụ ấy?
Và vì sao ý nghĩ hoàn hảo này lại tạo ra thế giới chứ? Đúng thế, vì sao lại có chúng ta? Để làm gì? ... Chúng ta được dẫn dắt đi đâu?...
Đó chính là điều mà câu chuyện của tôi sẽ cho bạn hay.
Vậy là, thuở ban đầu chỉ có Thông tin Tinh khiết ấy. Tinh khiết đến nỗi chẳng thể nào mô tả được. Hãy hình dung sự trong suốt tuyệt đối. Đó là sự tinh khiết của thực thể khởi đầu ấy.
Nếu chúng ta thật sự muốn mô tả nó, đành phải dùng những từ ngữ không hoàn hảo. Khá nhất thì ta có thể dùng những con số... Nói thật thì ta chỉ có thể dùng một con số bí ẩn nhất và hình tượng nhất trong những con số, con số là khởi điểm của mọi số khác: Số Không.
Bạn có biết biểu tượng của Toàn thể, của tất cả không? Đó là một vòng tròn... một số Không. Một hình tượng mà ta tìm thấy trong toàn vũ trụ: hãy nhìn hình dạng của một giọt nước, một tế bào, một ngôi sao, một nhân nguyên tử, hay một hành tinh.
Và bạn có biết biểu tượng của sự tiến hoá là gì không? Đường xoắn ốc: một Vòng tròn bắt nguồn từ một điểm thật nhỏ và lớn dần lên!
Và đó chính là cách mà Vũ trụ của chúng ta đã được sinh ra. Từ một điểm thật nhỏ đến không thể tưởng tượng nổi mà chứa đựng tất cả.
Vì thông tin đẹp đẽ này không chiếm không gian, nên người ta không thể thấy nó. Tựa như một điểm nhỏ vô cùng, vô cùng. Nhỏ đến nỗi không có một dấu vết tồn tại vật chất hay năng lượng nào như ta thường quan niệm trong thế giới chúng ta. Chỉ có một ý nghĩ đơn thuần mà thôi.
Nhưng, bằng cách nào mà Tất cả có thể bắt nguồn từ một ý nghĩ đơn giản? Bạn có thể thốt lên hỏi.
Làm thế nào mà một ý nghĩ, dù nó có đẹp nhất và hoàn hảo nhất, lại có thể tạo ra tất cả vật chất của vũ trụ này và tất cả những lực điều khiển vũ trụ ấy?
Và vì sao ý nghĩ hoàn hảo này lại tạo ra thế giới chứ? Đúng thế, vì sao lại có chúng ta? Để làm gì? ... Chúng ta được dẫn dắt đi đâu?...
Đó chính là điều mà câu chuyện của tôi sẽ cho bạn hay.
Vậy là, thuở ban đầu chỉ có Thông tin Tinh khiết ấy. Tinh khiết đến nỗi chẳng thể nào mô tả được. Hãy hình dung sự trong suốt tuyệt đối. Đó là sự tinh khiết của thực thể khởi đầu ấy.
Nếu chúng ta thật sự muốn mô tả nó, đành phải dùng những từ ngữ không hoàn hảo. Khá nhất thì ta có thể dùng những con số... Nói thật thì ta chỉ có thể dùng một con số bí ẩn nhất và hình tượng nhất trong những con số, con số là khởi điểm của mọi số khác: Số Không.
Bạn có biết biểu tượng của Toàn thể, của tất cả không? Đó là một vòng tròn... một số Không. Một hình tượng mà ta tìm thấy trong toàn vũ trụ: hãy nhìn hình dạng của một giọt nước, một tế bào, một ngôi sao, một nhân nguyên tử, hay một hành tinh.
Và bạn có biết biểu tượng của sự tiến hoá là gì không? Đường xoắn ốc: một Vòng tròn bắt nguồn từ một điểm thật nhỏ và lớn dần lên!
Và đó chính là cách mà Vũ trụ của chúng ta đã được sinh ra. Từ một điểm thật nhỏ đến không thể tưởng tượng nổi mà chứa đựng tất cả.
Một ngày kia, nếu ta có thể nói vậy - vì khi ấy thời gian chưa tồn tại. Vậy thì, một ngày kia, ý nghĩ hoàn hảo đó giật mình nhẹ. Tôi tưởng tượng rằng cuối cùng Ý nghĩ ấy cũng phát chán vì sự hoàn hảo của mình : cứ hình dung xem, bạn hoàn hảo, và chẳng dùng sự hoàn hảo đó vào việc gì cả! Tôi muốn tin rằng vào thời điểm mà tất cả đã khởi đầu ấy, Sự hiện diện hoàn hảo nhận thức được sự hoàn hảo của mình và nhận thức được luôn sự phi lý của tình huống, cứ như thể nó là một kho báu ngủ quên! Một kho báu mà nếu được đánh thức và chuyển động thì tuyệt vời biết mấy.
Thế là Ý nghĩ hoàn hảo co lại, như chúng ta co lại khi bị chọt lét ấy. Hàng ngàn hàng ngàn con sóng thông tin nhỏ vô cùng, cho đến lúc đó vẫn nhấp nhô nhịp nhàng trên biển thông tin nguyên thủy của chấm thông tin duy nhất đó, bắt đầu hợp nhất lại, dồn lại, để tạo thành một ngọn sóng thôi nhưng khổng lồ, một con sóng phi thường bung ra từ không đâu cả, từa tựa như ngọn sóng thần đột ngột trong biển nước của Trái đất ta...
Và rồi trong cái giật mình đó, trong sự oà vỡ niềm vui đó, một Big Bang đầu tiên đã xảy ra. Một Big Bang yên lặng, một sự bùng nổ của thông tin, như một tiếng cười vang mà âm thanh vĩ đại đó tai chúng ta không thể nghe được, bất chấp rằng dư âm của tiếng cười đó vẫn còn vang vọng khắp trong vũ trụ ngày nay.
Vào thời điểm chính xác mà Sự vật đầu tiên ném mình vào vô tận, số Không nguyên thủy đó đã giật mình, đã có một xung kiểu điện giật mà những kỹ thuật viên ngành điện, hay ngành âm thanh ánh sáng biết rất rõ. Xung này mang tên một nhà toán học Anh: xung Dirac [1]. Đó là một xung giật vô hạn bắt nguồn từ Không, từ hư vô, và rồi bao quát tất cả mọi tần số có thể trong thế giới chúng ta.
Trong thế giới thông tin nguyên thuỷ đó, cái giật mình này đã kéo theo sự sinh ra của mọi khả năng có thể. Đó là sự thể hiện của sự vô tận của tất cả những khả năng. THÔNG TIN viết hoa đã sinh ra tất cả thông tin sau này. Một đã trở thành tất cả.
Thế là Ý nghĩ hoàn hảo co lại, như chúng ta co lại khi bị chọt lét ấy. Hàng ngàn hàng ngàn con sóng thông tin nhỏ vô cùng, cho đến lúc đó vẫn nhấp nhô nhịp nhàng trên biển thông tin nguyên thủy của chấm thông tin duy nhất đó, bắt đầu hợp nhất lại, dồn lại, để tạo thành một ngọn sóng thôi nhưng khổng lồ, một con sóng phi thường bung ra từ không đâu cả, từa tựa như ngọn sóng thần đột ngột trong biển nước của Trái đất ta...
Và rồi trong cái giật mình đó, trong sự oà vỡ niềm vui đó, một Big Bang đầu tiên đã xảy ra. Một Big Bang yên lặng, một sự bùng nổ của thông tin, như một tiếng cười vang mà âm thanh vĩ đại đó tai chúng ta không thể nghe được, bất chấp rằng dư âm của tiếng cười đó vẫn còn vang vọng khắp trong vũ trụ ngày nay.
Vào thời điểm chính xác mà Sự vật đầu tiên ném mình vào vô tận, số Không nguyên thủy đó đã giật mình, đã có một xung kiểu điện giật mà những kỹ thuật viên ngành điện, hay ngành âm thanh ánh sáng biết rất rõ. Xung này mang tên một nhà toán học Anh: xung Dirac [1]. Đó là một xung giật vô hạn bắt nguồn từ Không, từ hư vô, và rồi bao quát tất cả mọi tần số có thể trong thế giới chúng ta.
Trong thế giới thông tin nguyên thuỷ đó, cái giật mình này đã kéo theo sự sinh ra của mọi khả năng có thể. Đó là sự thể hiện của sự vô tận của tất cả những khả năng. THÔNG TIN viết hoa đã sinh ra tất cả thông tin sau này. Một đã trở thành tất cả.

Và thật ra thì các nhà vật lý có biết cái gì bao quanh vũ trụ của chúng ta: đó là một cái gì đó không thể là vật chất, vì vật chất chỉ được tạo ra cùng lúc với vũ trụ của chúng ta ra đời. Vậy thì cái gì đó ấy cũng không có biên giới hay giới hạn gì cả.
Từa tựa như vũ trụ chúng ta là một loại kem hình thành trên bề mặt của sữa nóng và đông lại khi sữa nguội đi. Ý nghĩ nguyên thuỷ là một đại dương vô tận mà vũ trụ của chúng ta kết tinh lại trên bề mặt của nó thôi, mỏng như một lớp váng sữa... Dĩ nhiên, để chính xác hơn, phải hình dung một lớp váng sữa thấm nhập và nằm trong Ý nghĩ nguyên thuỷ. Vũ trụ của ta nằm trong ý nghĩ ấy và Ý nghĩ ấy thấm nhập toàn bộ vũ trụ.
Thế là những nhà vật lý gọi cái đại dương khởi thủy là “Nơi khác” (Tiếng Pháp “d’Ailleurs”, tiếng Anh “Spacelike”: cái tương tự không gian), cứ như thể nó ở nơi nào khác với vũ trụ cụ thể này của chúng ta. “Nơi khác” ấy chính là cái bao bọc toàn bộ vũ trụ của chúng ta. Chúng ta bắt nguồn từ một ý nghĩ không năng lượng, không kích thước hay trọng lượng, nở thành một “bé vũ trụ” siêu nhỏ nhưng đã có thể đo được vào thời điểm của bức tường Planck.
Từa tựa như vũ trụ chúng ta là một loại kem hình thành trên bề mặt của sữa nóng và đông lại khi sữa nguội đi. Ý nghĩ nguyên thuỷ là một đại dương vô tận mà vũ trụ của chúng ta kết tinh lại trên bề mặt của nó thôi, mỏng như một lớp váng sữa... Dĩ nhiên, để chính xác hơn, phải hình dung một lớp váng sữa thấm nhập và nằm trong Ý nghĩ nguyên thuỷ. Vũ trụ của ta nằm trong ý nghĩ ấy và Ý nghĩ ấy thấm nhập toàn bộ vũ trụ.
Thế là những nhà vật lý gọi cái đại dương khởi thủy là “Nơi khác” (Tiếng Pháp “d’Ailleurs”, tiếng Anh “Spacelike”: cái tương tự không gian), cứ như thể nó ở nơi nào khác với vũ trụ cụ thể này của chúng ta. “Nơi khác” ấy chính là cái bao bọc toàn bộ vũ trụ của chúng ta. Chúng ta bắt nguồn từ một ý nghĩ không năng lượng, không kích thước hay trọng lượng, nở thành một “bé vũ trụ” siêu nhỏ nhưng đã có thể đo được vào thời điểm của bức tường Planck.
Khi ấy vũ trụ nặng 22 microgram, hay 0,22 miligram! Như một cái bong bóng xà phòng vậy...
Tất cả những gì tồn tại ngày hôm nay, những vật chất tạo thành những hành tinh, những vì sao và những thiên hà, đến cả ngôi nhà bạn đang trú ngụ, tất cả những gì bạn ăn, tất cả những gì bao quanh bạn bây giờ... tất cả đến từ hạt năng lượng nhỏ nhoi đó.
Để bạn có ý tưởng so sánh, riêng Trái đất đã nặng 6000 tỷ tỷ tấn!!! Và nó cũng là từ hạt nhỏ nhoi ban đầu ấy, cũng như mọi thứ còn lại của vũ trụ.
Thế là khi Ý nghĩ ban đầu tung thông tin của nó lên đỉnh cao rồi thu lại, điều này đã tạo ra vụ nổ khủng khiếp sau đó đã tạo ra mọi vật chất thấy được hoặc không thấy được, tung về mọi hướng.
Nhưng vụ nổ này xảy ra trong cái gì? Bạn có thể hỏi tôi một cách rất có lý. Nếu một cái gì đó to ra, nó phải to ra trong một môi trường nào đó chứ. Cái môi trường đó có thể là gì? Big Bang đã xảy ra ở đâu? Trung tâm của vũ trụ là ở đâu? Chấm nguồn của nó đã ở đâu?
Câu trả lời cho tất cả các câu hỏi của bạn đơn giản thôi: câu hỏi của bạn đến từ sự thực là bạn suy nghĩ theo một hệ quy chiếu còn chưa tồn tại vào lúc đó. Vào thời điểm của Big Bang, thời gian và không gian chưa tồn tại. Trước đó thì lại càng không.
Vậy thì ngay cả câu tôi vừa nói vừa rồi cũng chẳng có ý nghĩa để mô tả nơi hay thời điểm mà tất cả đã sinh ra. Những từ dùng quá khứ hay tương lai chỉ được tôi dùng để tiện nói chuyện với bạn thôi, còn khi đó những điều này chưa tồn tại...
Thật khó để chúng ta có thể hình dung một nơi không có không gian, một thời điểm không có thời điểm nào cả. Một môi trường ngoài không gian và thời gian.
Chúng ta có thể hiểu rằng một môi trường như thế có tồn tại, nhưng chúng ta không thể cảm nhận được nó như cách mà chúng ta cảm nhận về thế giới thực tại cụ thể của chúng ta... Cái gần nhất với một môi trường như thế chính là những ý nghĩ của chúng ta, chúng là lập tức.
Khi ước mơ của Ý nghĩ đầu tiên thành hiện thực, trong cái giật mình của thông tin về phía vô tận, rồi vào thời điểm vụ nổ lớn, Big Bang, không gian và thời gian đã được sinh ra. Khi vật chất và khoảng rỗng được phóng ra mọi hướng, “bé Vũ trụ” bắt đầu phồng lên, như một trái bóng được thổi lên. “Trái bóng” lớn phổng lên, những hạt trước kia chen chúc chật chội giờ tách xa nhau ra. Và như thế, khoảng cách được sinh ra... và bởi vì đi từ nơi này đến nơi kia phải mất một chốc mới đến, thế là thời gian vừa mới xuất hiện.
Không gian và thời gian là hai thứ chỉ hiện diện trong thế giới vật chất của chúng ta. Không gian và thời gian không hiện diện trong tâm thức sâu thẳm của chúng ta, trong Vô thức. Chúng ta phải học rõ lâu ở trường khi chúng ta 5 - 6 tuổi... đây là những khái niệm không dễ gì chúng ta hiểu được. Không gian và thời gian không phải là những điều mà bẩm sinh chúng ta cảm nhận được, chúng không thuộc về bản chất sâu xa của chúng ta, mặc dù chúng là khung sườn vật chất cho vạn vật tồn tại.
Thế là chẳng có cái nơi mà vũ trụ sinh ra, bởi vì mọi “nơi” có thể đều do vũ trụ tạo ra cả. Vậy là cũng chẳng có trung tâm vũ trụ. Khi chúng ta nhìn về mọi hướng, ánh sáng luôn có cùng vận tốc và cùng một hướng, và chính điều đó xác định thời gian đi theo hướng nào, từ quá khứ về tương lai. Và bất cứ nơi nào chúng ta hiện diện trong vũ trụ thì mọi thứ cũng thế thôi, cứ như thể chúng ta ở khắp nơi và là trung tâm của tất cả.
Thật huyền diệu!
Tất cả những gì tồn tại ngày hôm nay, những vật chất tạo thành những hành tinh, những vì sao và những thiên hà, đến cả ngôi nhà bạn đang trú ngụ, tất cả những gì bạn ăn, tất cả những gì bao quanh bạn bây giờ... tất cả đến từ hạt năng lượng nhỏ nhoi đó.
Để bạn có ý tưởng so sánh, riêng Trái đất đã nặng 6000 tỷ tỷ tấn!!! Và nó cũng là từ hạt nhỏ nhoi ban đầu ấy, cũng như mọi thứ còn lại của vũ trụ.
Thế là khi Ý nghĩ ban đầu tung thông tin của nó lên đỉnh cao rồi thu lại, điều này đã tạo ra vụ nổ khủng khiếp sau đó đã tạo ra mọi vật chất thấy được hoặc không thấy được, tung về mọi hướng.
Nhưng vụ nổ này xảy ra trong cái gì? Bạn có thể hỏi tôi một cách rất có lý. Nếu một cái gì đó to ra, nó phải to ra trong một môi trường nào đó chứ. Cái môi trường đó có thể là gì? Big Bang đã xảy ra ở đâu? Trung tâm của vũ trụ là ở đâu? Chấm nguồn của nó đã ở đâu?
Câu trả lời cho tất cả các câu hỏi của bạn đơn giản thôi: câu hỏi của bạn đến từ sự thực là bạn suy nghĩ theo một hệ quy chiếu còn chưa tồn tại vào lúc đó. Vào thời điểm của Big Bang, thời gian và không gian chưa tồn tại. Trước đó thì lại càng không.
Vậy thì ngay cả câu tôi vừa nói vừa rồi cũng chẳng có ý nghĩa để mô tả nơi hay thời điểm mà tất cả đã sinh ra. Những từ dùng quá khứ hay tương lai chỉ được tôi dùng để tiện nói chuyện với bạn thôi, còn khi đó những điều này chưa tồn tại...
Thật khó để chúng ta có thể hình dung một nơi không có không gian, một thời điểm không có thời điểm nào cả. Một môi trường ngoài không gian và thời gian.
Chúng ta có thể hiểu rằng một môi trường như thế có tồn tại, nhưng chúng ta không thể cảm nhận được nó như cách mà chúng ta cảm nhận về thế giới thực tại cụ thể của chúng ta... Cái gần nhất với một môi trường như thế chính là những ý nghĩ của chúng ta, chúng là lập tức.
Khi ước mơ của Ý nghĩ đầu tiên thành hiện thực, trong cái giật mình của thông tin về phía vô tận, rồi vào thời điểm vụ nổ lớn, Big Bang, không gian và thời gian đã được sinh ra. Khi vật chất và khoảng rỗng được phóng ra mọi hướng, “bé Vũ trụ” bắt đầu phồng lên, như một trái bóng được thổi lên. “Trái bóng” lớn phổng lên, những hạt trước kia chen chúc chật chội giờ tách xa nhau ra. Và như thế, khoảng cách được sinh ra... và bởi vì đi từ nơi này đến nơi kia phải mất một chốc mới đến, thế là thời gian vừa mới xuất hiện.
Không gian và thời gian là hai thứ chỉ hiện diện trong thế giới vật chất của chúng ta. Không gian và thời gian không hiện diện trong tâm thức sâu thẳm của chúng ta, trong Vô thức. Chúng ta phải học rõ lâu ở trường khi chúng ta 5 - 6 tuổi... đây là những khái niệm không dễ gì chúng ta hiểu được. Không gian và thời gian không phải là những điều mà bẩm sinh chúng ta cảm nhận được, chúng không thuộc về bản chất sâu xa của chúng ta, mặc dù chúng là khung sườn vật chất cho vạn vật tồn tại.
Thế là chẳng có cái nơi mà vũ trụ sinh ra, bởi vì mọi “nơi” có thể đều do vũ trụ tạo ra cả. Vậy là cũng chẳng có trung tâm vũ trụ. Khi chúng ta nhìn về mọi hướng, ánh sáng luôn có cùng vận tốc và cùng một hướng, và chính điều đó xác định thời gian đi theo hướng nào, từ quá khứ về tương lai. Và bất cứ nơi nào chúng ta hiện diện trong vũ trụ thì mọi thứ cũng thế thôi, cứ như thể chúng ta ở khắp nơi và là trung tâm của tất cả.
Thật huyền diệu!
Và thật ra thì các nhà vật lý có biết cái gì bao quanh vũ trụ của chúng ta: đó là một cái gì đó không thể là vật chất, vì vật chất chỉ được tạo ra cùng lúc với vũ trụ của chúng ta ra đời. Vậy thì cái gì đó ấy cũng không có biên giới hay giới hạn gì cả.
Từa tựa như vũ trụ chúng ta là một loại kem hình thành trên bề mặt của sữa nóng và đông lại khi sữa nguội đi. Ý nghĩ nguyên thuỷ là một đại dương vô tận mà vũ trụ của chúng ta kết tinh lại trên bề mặt của nó thôi, mỏng như một lớp váng sữa... Dĩ nhiên, để chính xác hơn, phải hình dung một lớp váng sữa thấm nhập và nằm trong Ý nghĩ nguyên thuỷ. Vũ trụ của ta nằm trong ý nghĩ ấy và Ý nghĩ ấy thấm nhập toàn bộ vũ trụ.
Thế là những nhà vật lý gọi cái đại dương khởi thủy là “Nơi khác” (Tiếng Pháp “d’Ailleurs”, tiếng Anh “Spacelike”: cái tương tự không gian), cứ như thể nó ở nơi nào khác với vũ trụ cụ thể này của chúng ta. “Nơi khác” ấy chính là cái bao bọc toàn bộ vũ trụ của chúng ta.
Từa tựa như vũ trụ chúng ta là một loại kem hình thành trên bề mặt của sữa nóng và đông lại khi sữa nguội đi. Ý nghĩ nguyên thuỷ là một đại dương vô tận mà vũ trụ của chúng ta kết tinh lại trên bề mặt của nó thôi, mỏng như một lớp váng sữa... Dĩ nhiên, để chính xác hơn, phải hình dung một lớp váng sữa thấm nhập và nằm trong Ý nghĩ nguyên thuỷ. Vũ trụ của ta nằm trong ý nghĩ ấy và Ý nghĩ ấy thấm nhập toàn bộ vũ trụ.
Thế là những nhà vật lý gọi cái đại dương khởi thủy là “Nơi khác” (Tiếng Pháp “d’Ailleurs”, tiếng Anh “Spacelike”: cái tương tự không gian), cứ như thể nó ở nơi nào khác với vũ trụ cụ thể này của chúng ta. “Nơi khác” ấy chính là cái bao bọc toàn bộ vũ trụ của chúng ta.
“Null” chính là vận tốc ánh sáng, tạo ra một bức tường, một biên giới.
«Timelike» là dòng thời gian, từ quá khứ - bên dưới - đến tương lai - bên trên.
Vũ trụ vật chất của chúng ta tồn tại trong nón ánh sáng.
Đỉnh nhọn nơi hai nón ánh sáng chạm nhau chính là thời điểm hiện tại.
Chúng ta biết rằng Nơi khác ấy chỉ có những hạt ảo, ví dụ như instanton, những hạt ảo của thời gian. Tất cả những gì thuộc Nơi khác đều chỉ có thể là ảo, chỉ là “thông tin tinh khiết”... Cái Nơi khác của các nhà vật lý chính là Thông tin Tinh khiết ban đầu! Tinh khiết đến nỗi không thể quan sát thấy.
Dĩ nhiên, cũng có những thông tin trong thế giới của chúng ta, chính là nhờ chúng mà tất cả được cấu trúc, mà tất cả tồn tại, mà chúng ta sống và tôi có thể kể các bạn nghe câu chuyện này. Nhưng thông tin của thế giới chúng ta chỉ là con của Thông tin Tinh khiết. Như vũng biển cùng những con tàu nhỏ của nó so với đại dương. Thông tin Tinh khiết là đại dương và vũ trụ của chúng ta được tạo thành từ nước của nó. Vũ trụ của chúng ta đến từ đại dương thông tin ấy.
Có một điều rất quan trọng cần hiểu ở đây... Tôi sẽ quay lại vào lúc thích hợp.
«Timelike» là dòng thời gian, từ quá khứ - bên dưới - đến tương lai - bên trên.
Vũ trụ vật chất của chúng ta tồn tại trong nón ánh sáng.
Đỉnh nhọn nơi hai nón ánh sáng chạm nhau chính là thời điểm hiện tại.
Chúng ta biết rằng Nơi khác ấy chỉ có những hạt ảo, ví dụ như instanton, những hạt ảo của thời gian. Tất cả những gì thuộc Nơi khác đều chỉ có thể là ảo, chỉ là “thông tin tinh khiết”... Cái Nơi khác của các nhà vật lý chính là Thông tin Tinh khiết ban đầu! Tinh khiết đến nỗi không thể quan sát thấy.
Dĩ nhiên, cũng có những thông tin trong thế giới của chúng ta, chính là nhờ chúng mà tất cả được cấu trúc, mà tất cả tồn tại, mà chúng ta sống và tôi có thể kể các bạn nghe câu chuyện này. Nhưng thông tin của thế giới chúng ta chỉ là con của Thông tin Tinh khiết. Như vũng biển cùng những con tàu nhỏ của nó so với đại dương. Thông tin Tinh khiết là đại dương và vũ trụ của chúng ta được tạo thành từ nước của nó. Vũ trụ của chúng ta đến từ đại dương thông tin ấy.
Có một điều rất quan trọng cần hiểu ở đây... Tôi sẽ quay lại vào lúc thích hợp.
“Nơi khác” là tất cả những gì bao quanh vũ trụ vật chất của chúng ta. Chúng ta đến từ Nơi khác đó và chúng ta đang lớn lên bên trong nó.
Nếu bạn tưởng tượng một hình nón thật lớn mở ra từ một điểm khởi đầu, với vũ trụ của chúng ta nằm trong hình nón đó, thì Nơi khác đó là tất cả những gì bao quanh hình nón - và điểm khởi đầu (đỉnh nhọn của hình nón) là thuộc về Nơi khác.
Hơn nữa, viền bao của hình nón này chẳng phải là không thấm nhé: Thông tin tinh khiết của cái khuôn (Matrice: chất nền, ma trận nguồn) thường xuyên thấm nhập thế giới vật chất của chúng ta: chúng ta tìm thấy dấu vết của nó ở khắp nơi trong vũ trụ.
Ví dụ như, ngay lúc này đây, một khối vuông rỗng có cạnh 1 cm ở bất kỳ đâu bên cạnh bạn, có thể chứ đến 1000 tỷ tỷ tỷ hạt ảo ! Dĩ nhiên, những hạt này chỉ sống trong một thời gian cực ngắn, và hiếm loại hạt ảo nào có thể thấm nhập thế giới chúng ta, graviton là một ví dụ hiếm hoi, nhưng chúng có mặt ở đây, khắp nơi trong ta và quanh ta. Những hạt này cũng tồn tại ở Nơi khác, ở thế giới của Ý nghĩ nguyên thủy.
Ngoài ra, toàn bộ vũ trụ của chúng ta được thống trị bởi những hằng số, những giá trị nói lên sự vận hành của vũ trụ. Thật ra thì những hằng số này không nhiều lắm, một vài thôi. Chúng chính xác đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần một trong số những hằng số này thay đổi một chút xíu thôi, vũ trụ như ta biết đây đã không bao giờ tồn tại.
Sự sống như chúng ta đang biết đây là kết quả của một trò ảo thuật với độ chính xác không thể hiểu nổi, đến nỗi nhiều nhà khoa học cho rằng đằng sau những hằng số này hẳn phải có dấu ấn của một trí thông minh siêu phàm.
Một ví dụ khác, lấy một con số cả thế giới này đều biết : số Pi. Số này thuộc vào những « hằng số vũ trụ » của vũ trụ chúng ta, bởi vì nó không có kết thúc và không bao giờ lặp lại trình tự. Vào lúc tôi đang kể bạn nghe câu chuyện này, người ta đã biết 5000 tỷ số sau dấu phẩy của Pi, vậy mà vẫn chưa có chuỗi số nào được lặp lại.
Và bạn cứ biết rằng bất cứ thông tin nào của vũ trụ chúng ta mà được số hóa thì cũng nằm trong dãy số của Pi cả, từ ngày sinh của tôi, của bạn, đến ngày 11/9, đến số những bước chân của phi hành gia đầu tiên bước trên mặt trăng, hoặc cách mã hóa số học của tên họ bạn, mã hóa số học của bản giao hưởng bạn yêu thích nhất, hay số hiệu của quyển sách hiện đang bán chạy nhất... Toàn bộ thông tin số học của vũ trụ chúng ta đều có thể được tìm thấy trong Pi.
Nếu bạn tưởng tượng một hình nón thật lớn mở ra từ một điểm khởi đầu, với vũ trụ của chúng ta nằm trong hình nón đó, thì Nơi khác đó là tất cả những gì bao quanh hình nón - và điểm khởi đầu (đỉnh nhọn của hình nón) là thuộc về Nơi khác.
Hơn nữa, viền bao của hình nón này chẳng phải là không thấm nhé: Thông tin tinh khiết của cái khuôn (Matrice: chất nền, ma trận nguồn) thường xuyên thấm nhập thế giới vật chất của chúng ta: chúng ta tìm thấy dấu vết của nó ở khắp nơi trong vũ trụ.
Ví dụ như, ngay lúc này đây, một khối vuông rỗng có cạnh 1 cm ở bất kỳ đâu bên cạnh bạn, có thể chứ đến 1000 tỷ tỷ tỷ hạt ảo ! Dĩ nhiên, những hạt này chỉ sống trong một thời gian cực ngắn, và hiếm loại hạt ảo nào có thể thấm nhập thế giới chúng ta, graviton là một ví dụ hiếm hoi, nhưng chúng có mặt ở đây, khắp nơi trong ta và quanh ta. Những hạt này cũng tồn tại ở Nơi khác, ở thế giới của Ý nghĩ nguyên thủy.
Ngoài ra, toàn bộ vũ trụ của chúng ta được thống trị bởi những hằng số, những giá trị nói lên sự vận hành của vũ trụ. Thật ra thì những hằng số này không nhiều lắm, một vài thôi. Chúng chính xác đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần một trong số những hằng số này thay đổi một chút xíu thôi, vũ trụ như ta biết đây đã không bao giờ tồn tại.
Sự sống như chúng ta đang biết đây là kết quả của một trò ảo thuật với độ chính xác không thể hiểu nổi, đến nỗi nhiều nhà khoa học cho rằng đằng sau những hằng số này hẳn phải có dấu ấn của một trí thông minh siêu phàm.
Một ví dụ khác, lấy một con số cả thế giới này đều biết : số Pi. Số này thuộc vào những « hằng số vũ trụ » của vũ trụ chúng ta, bởi vì nó không có kết thúc và không bao giờ lặp lại trình tự. Vào lúc tôi đang kể bạn nghe câu chuyện này, người ta đã biết 5000 tỷ số sau dấu phẩy của Pi, vậy mà vẫn chưa có chuỗi số nào được lặp lại.
Và bạn cứ biết rằng bất cứ thông tin nào của vũ trụ chúng ta mà được số hóa thì cũng nằm trong dãy số của Pi cả, từ ngày sinh của tôi, của bạn, đến ngày 11/9, đến số những bước chân của phi hành gia đầu tiên bước trên mặt trăng, hoặc cách mã hóa số học của tên họ bạn, mã hóa số học của bản giao hưởng bạn yêu thích nhất, hay số hiệu của quyển sách hiện đang bán chạy nhất... Toàn bộ thông tin số học của vũ trụ chúng ta đều có thể được tìm thấy trong Pi.
“Tỷ lệ Vàng” nổi tiếng cũng là một trong những hằng số vũ trụ, và nó cũng được tìm thấy trong Pi nữa... Tỷ lệ Vàng được tìm thấy khắp nơi trong vũ trụ, không chỉ trong những công trình kiến trúc của con người như những kim tự tháp hay những giáo đường. Tâm của một đoá hoa, vỏ của một động vật thân mềm biển, sự phân bố các lá của một cái cây, hệ mặt trời, ngay cả DNA của bạn hay những tỷ lệ của cơ thể bạn cũng được cấu trúc theo Tỷ lệ Vàng.
Về mặt thống kê, hoàn toàn không thể có chuyện những con số chính xác như thế lại ngẫu nhiên tìm thấy ở nhiều sự vật hiện tượng lặp đi lặp lại như vậy. Và những nhà vật lý có thể cho bạn nhiều ví dụ hơn nữa về sự hiện diện của những hằng số kỳ lạ như vậy ở khắp nơi trong vũ trụ...
Thông tin không ảo như chúng ta thường nghĩ. Ví dụ như, chúng ta thường vẽ nguyên tử như một kiểu hành tinh (nhân) với những vệ tinh quay mòng mòng xung quanh (những electron)... Trong thực tế, một nguyên tử không hoàn toàn là như vậy đâu : cái nhân thì dĩ nhiên tồn tại một cách cụ thể rồi, nhưng các điện tử thì không theo quỹ đạo xác định như chúng ta tưởng tượng mặt trăng quay quanh trái đất. Sự thực là những electron quá nhỏ nên chúng hoạt động như những hạt lượng tử, tức là những thứ chúng ta không thể xác định được vị trí hay tốc độ... Vậy là chúng ta không thể thấy chúng quay mòng mòng quanh nhân. Tất cả điều chúng ta có thể làm là tính xác suất. Khả năng gặp gỡ các electron ở vị trí này, vị trí kia, có thể thôi... Vậy là, mỗi nguyên tử gồm một nhân bao bọc bởi một khoảng trống mênh mông so với kích thước nhân. Và tiếp nữa, những gì quay quanh nó thậm chí còn không có gì là cố định. Nguyên tử thực chất chẳng khác gì một đám sương mù xác suất. Một thông tin.
Tôi giả định rằng bạn biết mọi thứ bạn nhìn thấy quanh mình đều được tạo thành bởi những nguyên tử, kể cả cơ thể của bạn nữa!... Bạn và tôi, chúng ta thực sự được tạo thành bởi 99,99999% là khoảng không trống rỗng, và những chấm li ti bao bọc bởi đám sương mù xác suất. Đám sương mù này, dĩ nhiên, cũng chẳng là gì khác hơn thông tin.
Chúng ta là một khối thông tin, chỉ kết tinh tí xíu ở bề mặt thôi. Vậy mà ta cũng đâu có thấy mình là ảo lắm đâu?
Rồi thì, nếu chúng ta cộng tất cả những vật chất cụ thể trong vũ trụ của chúng ta lại, tất cả những gì rắn, lỏng, khí, cộng luôn vào đó những photon và tất cả các loại hạt kỳ lạ mà chúng ta có thể gặp trong vũ trụ, tất cả dồn lại chỉ chiếm 0,4% của tổng Vũ trụ được tạo ra. Vâng, bạn không nghe lầm đâu : 0,4%. Một số nhà khoa học lạc quan nhất đẩy con số này đến 4%, nhưng thế thì cũng còn đáng suy ngẫm lắm.
Tất cả những gì mà bạn vẫn thường xem là toàn bộ hiện thực vật chất có tồn tại thực ra chỉ là phần nổi nhỏ nhoi nhìn thấy được của tảng băng Hiện thực... 99,6% của các tạo vật là điều gì đó không phải là vật chất (dù là vật chất dạng rắn hay không, nhìn thấy hay không nhìn thấy). 99,6% vũ trụ được tạo thành bởi một cái gì đó mà chúng ta chưa biết, mặc dù chúng ta đã đặt tên cho nó.
Chúng ta biết rằng vũ trụ đang giãn nở, nhưng chúng ta mới phát hiện gần đây rằng sự giãn nở này đang tăng tốc. Đó là điều không thể xảy ra nếu như không có một động cơ, một lực đẩy.
Các nhà khoa học đặt tên cho tổng hợp những lực đẩy này là “vật chất tối” và “ánh sáng tối” (hay “ánh sáng đen”). Đặt tên thì đã xong, và nói chung là chúng ta vẫn chẳng biết gì về chúng, mặc dù chúng ta có thể nhận thấy ảnh hưởng rất cụ thể của chúng trên hiện thực của chúng ta (sự dãn nở của vũ trụ).
Trong câu chuyện của chúng ta, những năng lượng này còn gì khác ngoài Thông tin Tinh khiết thấm nhập vào vũ trụ chúng ta nữa? Những dấu ấn của chúng ở khắp nơi quanh ta, ánh sáng tối chính là thông tin thấm nhập, cung cấp dữ liệu cần thiết để tạo nên vũ trụ của chúng ta, và vật chất tối chính là Thông tin được cô đặc lại, cô đặc dần mãi cho đến cái điểm mà một phần cô đặc nhất biến thành hiện thực vật chất quan sát được. Phần đậm đặc nhất rất nhỏ này chính là những gì mà xưa nay chúng ta cứ tưởng là toàn bộ Hiện thực, hiện thực duy nhất.
Tất cả tạo thành một hệ thống chặt chẽ, từ “Nơi khác” trải khắp nơi, tinh khiết và hoàn hảo, tinh tế mà làm nền cho tất cả, và những cấp độ cô đặc khác nhau: thành ánh sáng tối, rồi đến vật chất tối, rồi mới đến thế giới vật chất, và thô nhất là cơ thể chúng ta và những gì cần để nuôi dưỡng cơ thể chúng ta.
Tất cả những điều này đối với bạn có vẻ trừu tượng, bởi chúng ta không thể nhìn thấy hay chạm đến Thông tin, ta chỉ có thể suy ra sự hiện diện của nó trong chúng ta trong quá trình khám phá vũ trụ đã được tạo thành như thế nào.
Thông tin hiện diện trong vạn vật. Nó là phần sóng của mọi vật chất, bao gồm cả ánh sáng, và ngay cả nếu chúng ta không cần hiểu những điều này vận động ra sao thì những ứng dụng của nó cũng quá thông thường trong thời đại này rồi. Máy tính cá nhân của bạn, đầu đọc đĩa, ti vi, máy quét mã vạch tại siêu thị... tất cả đều vận hành rất thường thức dựa trên thông tin.
Và rồi đã đến lúc cho câu hỏi lớn: vì sao Ý nghĩ khởi thủy đã tạo ra thế giới? Tại sao chúng ta lại ở đây? Có ý nghĩa nào cho tất cả những chuyện này không?
Tôi lại kể tiếp câu chuyện của mình... Chuyện kể về một Sự hiện diện vĩ đại đã tìm cách sinh sản, như một tế bào mẹ tạo ra tế bào con và giúp nó lớn lên một chút trước khi mẹ biến mất... Và thật ra tế bào mẹ vẫn còn sống trong các tế bào con... Tế bào mẹ đã nhân đôi mọi thứ trong nó, và chia hai ra, tất cả những thông tin mã hoá được truyền lại, tồn tại trong các tế bào con... Và tế bào con lớn lên, tiến hoá trên nền những gì nhận từ mẹ, và đi xa hơn thế nhiều... Tế bào con sẽ thực hiện ước mơ tiến hoá của tế bào mẹ, trước khi chính nó cũng trở thành mẹ.
Tương tự, dường như sự hiện diện ban đầu, điểm khởi nguồn ấy đã mở rộng mình ra thành vũ trụ mênh mông trải rộng của chúng ta, khai triển chính mình và tạo ra vạn vật.
Hãy tưởng tượng có một lọ thuỷ tinh trong suốt đựng đầy mật ong.
Rồi, hãy nhỏ một giọt mực màu vào mật lỏng sệt và nhúng thìa vào khuấy vòng nhẹ nhàng, bạn sẽ thấy giọt mực tan dần. Chẳng mấy chốc, bạn không thấy giọt màu nào nữa, cũng mất tích luôn vệt màu ban đầu khi mới khuấy thìa... Nhưng, hiển nhiên là giọt mực ban đầu vẫn còn nằm trong hũ thuỷ tinh, bạn đồng ý không?
Bây giờ hãy chầm chậm khuấy thìa theo chiều ngược lại, với vận tốc như lúc đầu... bạn có thể thấy giọt màu đầu tiên dần hình thành trở lại dưới mắt bạn! Thật đấy, cứ như thể bạn vừa đảo ngược chiều thời gian!... Bạn cứ thử thí nghiệm ở nhà đi, sẽ có tác dụng.
Hãy thay giọt màu bằng Điểm khởi nguồn của chúng ta, mang trong nó tất cả thông tin cần thiết cho sự sống, và bạn sẽ hiểu rằng Thông tin Tinh khiết đã sinh ra vũ trụ chúng ta vẫn luôn ở đó, thầm lặng trong vạn vật... Nếu bạn có thể đảo chiều thời gian - như trong hũ mật kia hay như những nhà Toán học - Vật lý học vẫn tính toán để tìm điểm khởi đầu của vũ trụ - bạn sẽ làm xuất hiện trở lại Bức tường Planck, và sau đó là điểm đơn độc đã khởi đầu tất cả.
Làm lại thí nghiệm xem nào: thay vì một giọt màu, hãy thả bốn màu khác nhau (như 4 loại lực duy trì sự gắn kết của vũ trụ chúng ta)... Khuấy thuận chiều và quan sát cả bốn màu nhạt dần... bạn sẽ thấy chúng quyện vào nhau... Nhìn qua kính hiển vi, bạn sẽ xác nhận được các hạt màu nhỏ bé đã đan vào nhau trong một mạng lưới rất phức tạp.
Vậy mà, khuấy ngược lại lần nữa mật ong trong lọ và bạn lại thấy hiện lại những giọt màu vào đúng chỗ của nó, cứ như thể vị trí đầu tiên của chúng đã được ghi vào bộ nhớ của những chuyển động trong vũ trụ này. Nói một cách nào đó, đây thật sự là điều xảy ra trong vũ trụ chúng ta.
Cũng như thế, cả vũ trụ này trong đó có cả bạn, tâm hồn và cơ thể, chúng ta đều mang trong ta ký ức về thực thể đầu tiên, sự hiện diện khởi nguồn cho tất cả, Thông tin Tinh khiết. Đó chính là Toàn thức của chúng ta.
Và bạn đã thấy Điều đẹp đẽ và vĩ đại đó đã trở thành “Chúng ta” như thế nào, và chúng ta cũng chính là Điều đó ra sao...
Chúng ta là những tế bào con, tiến triển được chút nào hay chút ấy đến một dạng thức tồn tại cao hơn - cứ như thể chúng ta đang nỗ lực phát triển Chất nền, Ma trận nguồn mà chúng ta mang trong chính bản thân mình.
Vũ trụ của chúng ta chính là Sự hiện diện nguyên thuỷ khi xưa đang trên đường tiến hoá.
Vậy đó, những điều tôi vừa kể bạn nghe giúp giải thích rất nhiều điều. Ví dụ như, tại sao điều mà các tôn giáo và các triết gia gọi là Thượng Đế không thể giúp được chúng ta; tại sao có chiến tranh trên trái đất, có sự thống khổ, những bệnh tật và những bất hạnh... Đơn giản là vì Thượng Đế chính là Chúng ta!... Không có Thượng đế nào khác để giúp đỡ chúng ta! Và Thượng-đế-ta đã bắt tay vào công việc nhào nặn rồi đấy chứ, ta cố gắng giảm bớt những bất hạnh, những chiến tranh và những điều tồi tệ quanh ta!
Khi một ai đó bị bệnh, câu chuyện này giải thích cho chúng ta rằng khi người đó được sinh ra, cũng là lúc Thông tin nguồn, hay Toàn thức (phần sáng) của người này quyết định sẽ chuyển hoá một phần tối nhỏ trong Vũ trụ vật chất. Thể hiện thành bệnh, thành hoàn cảnh khó khăn... Với những bệnh rất nặng, nan y, hoặc là một tàn tật thể chất hay tâm thần nghiêm trọng, thì đồng nghĩa rằng mẩu bóng tối của vũ trụ đang được chọn chuyển hoá này tối thật là tối... Và Toàn thức đẹp đẽ trong con người này đang làm việc cật lực đấy: đầu tiên phải “mắc bệnh” đã (cần thiết thôi, không có bệnh thì làm sao có thể chữa) và sau đó sẽ ra sức chữa lành, chuyển bệnh thành khoẻ...
Người ấy, một tia sáng nhỏ của Toàn thức kết tinh, sẽ chuyển hoá mẩu vũ trụ tối tăm kia thành một góc vũ trụ đầy ánh sáng.
Và tất cả vạn vật đều làm điều đó. Đó là mục tiêu của toàn bộ cuộc sống trong vũ trụ này.
Con người, cũng như mọi tạo vật khác, là một Cỗ máy chuyển hoá khổng lồ.
Dĩ nhiên, chúng ta không đơn độc : chúng ta có thể gọi các lớp khác nhau của «Chúng ta» để hỗ trợ mình, bởi vì chúng ta là tất cả, từ cơ thể vật lý của ta đến toàn bộ loài người và mọi vật sống thậm chí đến cả ánh sáng tinh khiết nhất cũng là “Chúng ta”.
Hãy hiểu rằng “Chúng ta” tràn đầy và trọn vẹn như trên thực chất chỉ là một, hoà cùng Tất cả.
Bạn không chỉ được tạo thành từ những gì bạn nhận được về chính mình: một phần rất lớn của chính bạn bạn không tự nhận thức được (vô thức, 90%) và phần Toàn thức của bạn thì không có giới hạn, như chúng ta vừa phân tích đó. Vậy thì, giờ là lúc chúng ta cần học sử dụng 90% tinh thần của chúng ta mà từ xưa đến nay vẫn còn nằm trong vô thức... và học sử dụng luôn cả Toàn thức không giới hạn của chúng ta.
Dĩ nhiên, hiểu cuộc sống theo cách này sẽ kích thích rất nhiều câu hỏi khác, cần những câu trả lời khác... Nhưng những điều này sẽ được kể trong những câu chuyện khác.
Câu chuyện hiện tại của chúng ta tiếp tục với các vì sao: các nhà vật lý sẽ nói với bạn rằng một ngôi sao là nguồn tạo Entropie và tất cả thiên nhiên đều phát triển hướng đến Entropie này.
Từ Entropie đến từ « én » có nghĩa là năng lượng và « tropos » trong tiếng Hy lạp là “hướng về ». Entropie là những gì chuyển hoá năng lượng. Thông thường, chúng ta hiểu entropie như là một khuynh hướng của thiên nhiên hướng về cái chúng ta tưởng là sự hỗn độn. Vì rằng mọi thứ tự nhiên đều chịu ảnh hưởng của entropie, mọi thứ đều tiêu huỷ năng lượng.
Nhưng những nhà vật lý cũng sẽ giải thích cho bạn rằng cái bạn gọi là sự hỗn độn thì họ gọi là “ít thông tin hơn”, “cân bằng hơn”,”ổn định”. Sự thực là vậy, dù ngôi giáo đường có đẹp đến cỡ nào, nhưng vì nó chứa nhiều thông tin quá (nhiều chi tiết, cấu trúc phức tạp), nên nó cũng kém bền vững hơn một đống gạch đá dồn đống trên mặt đất... Thiên nhiên biết điều đó, nó tấn công và hạ thủ những thông tin quá phức tạp và thiếu bền vững, lôi hệ thống về cân bằng hơn.
Nhưng thiên nhiên cũng tạo ra trật tự và sự phức tạp nữa, nhưng ít hơn là tạo ra entropie. Một vì sao cháy mãi và một ngày sẽ biến mất, tại chỗ đó chỉ còn là khoảng trống mênh mông. Cân bằng hoàn hảo: chẳng còn thông tin gì nữa cả.
Điều kinh khủng là khi chúng ta tin là vũ trụ đi theo hướng đó... nghĩa là tất cả sẽ kết thúc tan tác, tàn tạ, nguội lạnh và chết. Biến mất.
Sau một thời gian dài vô tận, vũ trụ vật chất mà chúng ta biết sẽ chỉ còn là số Không tuyệt đối.
An lòng đi bạn, chuyện đó chưa đến ngay ngày mai đâu: phải mất một thời gian thật là dài đến nỗi tôi không thể phát biểu số năm nữa. Để viết ra cho bạn có khái niệm, tôi cần viết sau số 1 đầu tiên cứ mỗi giây một số không trong 100 ngàn tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ năm thì mới xong số năm vũ trụ chúng ta còn tồn tại!!
Vậy thì bạn còn chán vạn thời gian cho đến khi vũ trụ biến mất!
Nếu chúng ta muốn so sánh thời gian đó với dộ dài của cuộc đời con người, vũ trụ mới chỉ có 13,75 tỷ tuổi, so với đời bạn thì cứ như là tinh trùng của cha bạn vừa mới chạm mặt trứng của mẹ bạn thôi. Vũ trụ trẻ đến nỗi như một hợp tử mà lần phân chia đầu tiên tạo thành hai tế bào còn chưa kịp xảy ra nữa. Coi như chúng ta còn lâu mới được sinh ra!!
Mặt khác, mặt trời của chúng ta mới có 9 tỷ tuổi thôi, và tuổi thọ của hệ mặt trời đã được một nửa rồi. Vậy thì Trái đất ta, hệ mặt trời của ta sẽ biến mất rất rất lâu trước khi vũ trụ kịp già đi.
Tôi ngờ ngợ điều bạn có thể đang nghĩ bây giờ. Tôi cũng đã nghĩ thế khi nghe câu chuyện này... “Vậy thì để làm gì chứ ? Toàn bộ những đau khổ này ? Tại sao phải chuyển hoá một thứ mà trước sau gì rồi cũng biến mất ?”
À, lại nữa, bạn lại lý luận theo kiểu tự đánh đồng mình với vật chất rồi, cái phần chỉ chiếm 0,4% của Tất cả, bởi vì Toàn thức rộng lớn, thành phần chính của vũ trụ ấy, chiếm 99,6%. Đó là chưa kể đến “Nơi khác” bao bọc mọi thứ.
Dĩ nhiên là mọi thứ vật chất tiến về Entropie, nhưng bạn có nhớ tôi đã kể rằng loài người chúng ta, cũng như vạn vật, là những Kẻ chuyển hoá vĩ đại không!
Chúng ta chuyển hoá vật chất, năng lượng thành... Thông tin. Các ngôi sao khi cháy cũng làm cùng điều đó, ở khắp nơi trong vũ trụ này, Chúng ta đang làm điều đó mà không để ý, chỉ đơn giản bằng cách sống, ăn hay thở.
Đó mới thật sự là Entropie, theo như các nhà vật lý “tiến đến sự cân bằng”, bởi vì sự thật là một ngày kia, Loài người sẽ không tồn tại nữa sau khi hoàn toàn biến đổi thành phi vật chất, nhưng không phải là Sự sống không tồn tại nữa... Toàn thức tiếp tục có những dạng biểu hiện khác nữa và phát triển theo các con đường khác nữa, có thể rất khác với con đường của vũ trụ chúng ta. Và nó sẽ còn làm thế một thời gian lâu đến nỗi chúng ta chẳng thể nào hình dung nổi.
Tận cùng thế giới của chúng ta là thế này: tất cả những thông tin thô, đậm đặc mà chúng ta từng biết, đến ngay cả những hạt nhỏ bé nhất, sẽ đều được chuyển hoá trọn vẹn. Thế giới vật chất khi ấy hoàn toàn hoà nhập với Thông tin Tinh khiết, không năng lượng cũng chẳng có khối lượng, hoàn hảo, cân xứng và bền vững. Như Ý nghĩ ban đầu.
Đã từng có những chuyến di chuyển từ vật chất đến Đại dương Thông tin Tinh khiết, đến Nơi khác của các nhà vật lý, đến Toàn thức rộng lớn như những nhà thôi miên nhân văn thường gọi. Chúng ta xem vài ví dụ nhé.
Chúng ta sống trong bầu thông tin nguyên thuỷ vẫn thấm nhập nơi nơi, chúng ta cảm nhận bằng trực giác. Tôi dám cá rằng chúng ta cảm nhận rõ ràng về nó mỗi đêm trong những giấc mơ. Nhưng hãy lấy một ví dụ vật lý hơn: một lỗ đen! Có một lỗ đen ở trung tâm mỗi thiên hà, luôn luôn theo một tỷ lệ nhất định: bằng 1 phần ngàn kích thước của thiên hà đó. Bạn biết lỗ đen là gì không? Là một máy hút khổng lồ. Tất cả mọi thứ tồn tại, kể cả ánh sáng và thời gian đều bị hút và rốt cục sẽ bị lỗ đen nuốt. Nhà vật lý Stephen Hawkings đã chứng minh rằng ở trung tâm lỗ đen có tồn tại những hạt ảo. Dễ hiểu thôi, bởi vì một lỗ đen có khác gì một hình nón đâu, miệng thì thật rộng và thu về một điểm vô cùng nhỏ, một đầu nhọn, y như tôi đã tả với các bạn hồi đầu câu chuyện về chóp của hình nón chính là Điểm khởi đầu của tất cả.
Trên thực tế, các lỗ đen giống những lỗ thủng xuyên trong khối không - thời gian của chúng ta, dẫn ra Nơi khác. Hơn nữa, những lỗ đen “ăn” tất cả thông tin của những gì bị nó hút, là một tiến trình ngược hẳn với sự sinh ra của vũ trụ chúng ta.
Đó là lý do tôi nói về sự khác nhau giữa thông tin có cấu trúc của thế giới của chúng ta và Thông tin Tinh khiết nguyên thuỷ. Cần phân biệt hai kiểu thông tin này, trộn lẫn là chúng ta không còn hiểu được vấn đề nữa đâu. Thông tin tinh khiết của Nơi khác, của điểm khởi đầu tất nhiên là hoàn hảo và toàn diện hơn.
Khác hẳn với thông tin trong “nồi súp lượng tử” hay thông tin nằm trong thế giới vật chất của chúng ta. Entropie và quá trình tiến hoá của vũ trụ này chỉ chuyển hoá phần thông tin thuộc về thế giới vật chất chúng ta, nâng thông tin đậm đặc và thô (vật chất) tiến hoá trở thành tinh khiết và hoàn hảo hơn, cho đến khi nhập được vào khối Thông tin tinh khiết bên ngoài.
Trong Thôi miên nhân văn, chúng tôi phân biệt Toàn thức, thông tin chứa đựng cấu trúc của thế giới chúng ta, và TOÀN THỨC, hoàn toàn viết hoa, là dòng chảy hoàn hảo của Điểm khởi đầu.
Cùng một từ vì chúng cùng bản chất, chỉ có cái này hoàn hảo hơn cái kia một chút.
Vậy thì điều gì sẽ xảy ra khi tất vả vũ trụ của chúng ta, sau một thời gian dài không tưởng tượng nổi, đã “xài” hết vật chất, không còn cả những hạt nhỏ nhất?
Thông tin của vũ trụ này không còn gì. Trống. Cân bằng vật lý hoàn hảo, tuyệt đối.
Điều này có làm bạn nhớ tới điều gì chăng?
Xung Dirac! Giá trị của một hệ thống lượng tử bằng Không khi những điểm của nó khác Không, nhưng giá trị của nó sẽ chuyển đột ngột từ vô cực thành Không. Vậy thì, khi kết thúc vũ trụ vật chất, giá trị thông tin tiệm cận vô cực, và rồi chuyển đột ngột về Không, điều này gây ra một ánh chớp, một cái giật mình... Trở về với Thông tin Tinh khiết như ban đầu, chỉ khác là thông tin mới nhập về đã được làm giàu thêm bởi biết bao nhiêu thông tin mới được tiến hoá, tối ưu hoá, tinh chế trong suốt quá trình tồn tại của cả một vũ trụ!
Đây chính là cơ chế tiến hoá của Sự sống: Trí thông minh hoàn hảo bứt ra một mảnh của chính nó, vật chất hoá mảnh đó, tung ra tất cả những khả năng có thể, cho phép mảnh này tiến hoá đến cực cùng, cho đến khi mảnh vật chất đó lại trở về thành năng lượng tinh khiết, quay về hoà với ma trận nguồn. Vòng quay khép kín, đã tiến hoá hơn, và lại sẵn sàng cho một sự khởi đầu khác!
Câu chuyện không kể rõ, nhưng chắn chắn có tồn tại hành tỷ và hàng tỷ những vũ trụ khác như vũ trụ của chúng ta, những kiểu kết tinh khác nhau của Thông tin hoàn hảo trong quá trình tìm cách trở nên hoàn hảo hơn nữa.
Và chúng ta là gì trong toàn bộ quá trình đó? Chúng ta là những tia sáng của mặt trời khổng lồ ấy, là những cánh tay được vật chất hoá để có thể hành động, và cũng là thông tin thấm đẫm trong tất cả. Chúng ta vừa là hoạ sĩ, vừa là bức tranh đang được vẽ. Nghĩ mà xem, còn điều gì thần kỳ hơn thế được chăng?
Dù rằng ta thường lú lẫn quên đi bản chất thực sự của chính mình và không nhớ rõ lắm những lý do mình hành động, chúng ta vẫn là những mảnh của toàn thức rộng lớn ấy đang lao động để cải thiện chính mình.
Về mặt thống kê, hoàn toàn không thể có chuyện những con số chính xác như thế lại ngẫu nhiên tìm thấy ở nhiều sự vật hiện tượng lặp đi lặp lại như vậy. Và những nhà vật lý có thể cho bạn nhiều ví dụ hơn nữa về sự hiện diện của những hằng số kỳ lạ như vậy ở khắp nơi trong vũ trụ...
Thông tin không ảo như chúng ta thường nghĩ. Ví dụ như, chúng ta thường vẽ nguyên tử như một kiểu hành tinh (nhân) với những vệ tinh quay mòng mòng xung quanh (những electron)... Trong thực tế, một nguyên tử không hoàn toàn là như vậy đâu : cái nhân thì dĩ nhiên tồn tại một cách cụ thể rồi, nhưng các điện tử thì không theo quỹ đạo xác định như chúng ta tưởng tượng mặt trăng quay quanh trái đất. Sự thực là những electron quá nhỏ nên chúng hoạt động như những hạt lượng tử, tức là những thứ chúng ta không thể xác định được vị trí hay tốc độ... Vậy là chúng ta không thể thấy chúng quay mòng mòng quanh nhân. Tất cả điều chúng ta có thể làm là tính xác suất. Khả năng gặp gỡ các electron ở vị trí này, vị trí kia, có thể thôi... Vậy là, mỗi nguyên tử gồm một nhân bao bọc bởi một khoảng trống mênh mông so với kích thước nhân. Và tiếp nữa, những gì quay quanh nó thậm chí còn không có gì là cố định. Nguyên tử thực chất chẳng khác gì một đám sương mù xác suất. Một thông tin.
Tôi giả định rằng bạn biết mọi thứ bạn nhìn thấy quanh mình đều được tạo thành bởi những nguyên tử, kể cả cơ thể của bạn nữa!... Bạn và tôi, chúng ta thực sự được tạo thành bởi 99,99999% là khoảng không trống rỗng, và những chấm li ti bao bọc bởi đám sương mù xác suất. Đám sương mù này, dĩ nhiên, cũng chẳng là gì khác hơn thông tin.
Chúng ta là một khối thông tin, chỉ kết tinh tí xíu ở bề mặt thôi. Vậy mà ta cũng đâu có thấy mình là ảo lắm đâu?
Rồi thì, nếu chúng ta cộng tất cả những vật chất cụ thể trong vũ trụ của chúng ta lại, tất cả những gì rắn, lỏng, khí, cộng luôn vào đó những photon và tất cả các loại hạt kỳ lạ mà chúng ta có thể gặp trong vũ trụ, tất cả dồn lại chỉ chiếm 0,4% của tổng Vũ trụ được tạo ra. Vâng, bạn không nghe lầm đâu : 0,4%. Một số nhà khoa học lạc quan nhất đẩy con số này đến 4%, nhưng thế thì cũng còn đáng suy ngẫm lắm.
Tất cả những gì mà bạn vẫn thường xem là toàn bộ hiện thực vật chất có tồn tại thực ra chỉ là phần nổi nhỏ nhoi nhìn thấy được của tảng băng Hiện thực... 99,6% của các tạo vật là điều gì đó không phải là vật chất (dù là vật chất dạng rắn hay không, nhìn thấy hay không nhìn thấy). 99,6% vũ trụ được tạo thành bởi một cái gì đó mà chúng ta chưa biết, mặc dù chúng ta đã đặt tên cho nó.
Chúng ta biết rằng vũ trụ đang giãn nở, nhưng chúng ta mới phát hiện gần đây rằng sự giãn nở này đang tăng tốc. Đó là điều không thể xảy ra nếu như không có một động cơ, một lực đẩy.
Các nhà khoa học đặt tên cho tổng hợp những lực đẩy này là “vật chất tối” và “ánh sáng tối” (hay “ánh sáng đen”). Đặt tên thì đã xong, và nói chung là chúng ta vẫn chẳng biết gì về chúng, mặc dù chúng ta có thể nhận thấy ảnh hưởng rất cụ thể của chúng trên hiện thực của chúng ta (sự dãn nở của vũ trụ).
Trong câu chuyện của chúng ta, những năng lượng này còn gì khác ngoài Thông tin Tinh khiết thấm nhập vào vũ trụ chúng ta nữa? Những dấu ấn của chúng ở khắp nơi quanh ta, ánh sáng tối chính là thông tin thấm nhập, cung cấp dữ liệu cần thiết để tạo nên vũ trụ của chúng ta, và vật chất tối chính là Thông tin được cô đặc lại, cô đặc dần mãi cho đến cái điểm mà một phần cô đặc nhất biến thành hiện thực vật chất quan sát được. Phần đậm đặc nhất rất nhỏ này chính là những gì mà xưa nay chúng ta cứ tưởng là toàn bộ Hiện thực, hiện thực duy nhất.
Tất cả tạo thành một hệ thống chặt chẽ, từ “Nơi khác” trải khắp nơi, tinh khiết và hoàn hảo, tinh tế mà làm nền cho tất cả, và những cấp độ cô đặc khác nhau: thành ánh sáng tối, rồi đến vật chất tối, rồi mới đến thế giới vật chất, và thô nhất là cơ thể chúng ta và những gì cần để nuôi dưỡng cơ thể chúng ta.
Tất cả những điều này đối với bạn có vẻ trừu tượng, bởi chúng ta không thể nhìn thấy hay chạm đến Thông tin, ta chỉ có thể suy ra sự hiện diện của nó trong chúng ta trong quá trình khám phá vũ trụ đã được tạo thành như thế nào.
Thông tin hiện diện trong vạn vật. Nó là phần sóng của mọi vật chất, bao gồm cả ánh sáng, và ngay cả nếu chúng ta không cần hiểu những điều này vận động ra sao thì những ứng dụng của nó cũng quá thông thường trong thời đại này rồi. Máy tính cá nhân của bạn, đầu đọc đĩa, ti vi, máy quét mã vạch tại siêu thị... tất cả đều vận hành rất thường thức dựa trên thông tin.
Và rồi đã đến lúc cho câu hỏi lớn: vì sao Ý nghĩ khởi thủy đã tạo ra thế giới? Tại sao chúng ta lại ở đây? Có ý nghĩa nào cho tất cả những chuyện này không?
Tôi lại kể tiếp câu chuyện của mình... Chuyện kể về một Sự hiện diện vĩ đại đã tìm cách sinh sản, như một tế bào mẹ tạo ra tế bào con và giúp nó lớn lên một chút trước khi mẹ biến mất... Và thật ra tế bào mẹ vẫn còn sống trong các tế bào con... Tế bào mẹ đã nhân đôi mọi thứ trong nó, và chia hai ra, tất cả những thông tin mã hoá được truyền lại, tồn tại trong các tế bào con... Và tế bào con lớn lên, tiến hoá trên nền những gì nhận từ mẹ, và đi xa hơn thế nhiều... Tế bào con sẽ thực hiện ước mơ tiến hoá của tế bào mẹ, trước khi chính nó cũng trở thành mẹ.
Tương tự, dường như sự hiện diện ban đầu, điểm khởi nguồn ấy đã mở rộng mình ra thành vũ trụ mênh mông trải rộng của chúng ta, khai triển chính mình và tạo ra vạn vật.
Hãy tưởng tượng có một lọ thuỷ tinh trong suốt đựng đầy mật ong.
Rồi, hãy nhỏ một giọt mực màu vào mật lỏng sệt và nhúng thìa vào khuấy vòng nhẹ nhàng, bạn sẽ thấy giọt mực tan dần. Chẳng mấy chốc, bạn không thấy giọt màu nào nữa, cũng mất tích luôn vệt màu ban đầu khi mới khuấy thìa... Nhưng, hiển nhiên là giọt mực ban đầu vẫn còn nằm trong hũ thuỷ tinh, bạn đồng ý không?
Bây giờ hãy chầm chậm khuấy thìa theo chiều ngược lại, với vận tốc như lúc đầu... bạn có thể thấy giọt màu đầu tiên dần hình thành trở lại dưới mắt bạn! Thật đấy, cứ như thể bạn vừa đảo ngược chiều thời gian!... Bạn cứ thử thí nghiệm ở nhà đi, sẽ có tác dụng.
Hãy thay giọt màu bằng Điểm khởi nguồn của chúng ta, mang trong nó tất cả thông tin cần thiết cho sự sống, và bạn sẽ hiểu rằng Thông tin Tinh khiết đã sinh ra vũ trụ chúng ta vẫn luôn ở đó, thầm lặng trong vạn vật... Nếu bạn có thể đảo chiều thời gian - như trong hũ mật kia hay như những nhà Toán học - Vật lý học vẫn tính toán để tìm điểm khởi đầu của vũ trụ - bạn sẽ làm xuất hiện trở lại Bức tường Planck, và sau đó là điểm đơn độc đã khởi đầu tất cả.
Làm lại thí nghiệm xem nào: thay vì một giọt màu, hãy thả bốn màu khác nhau (như 4 loại lực duy trì sự gắn kết của vũ trụ chúng ta)... Khuấy thuận chiều và quan sát cả bốn màu nhạt dần... bạn sẽ thấy chúng quyện vào nhau... Nhìn qua kính hiển vi, bạn sẽ xác nhận được các hạt màu nhỏ bé đã đan vào nhau trong một mạng lưới rất phức tạp.
Vậy mà, khuấy ngược lại lần nữa mật ong trong lọ và bạn lại thấy hiện lại những giọt màu vào đúng chỗ của nó, cứ như thể vị trí đầu tiên của chúng đã được ghi vào bộ nhớ của những chuyển động trong vũ trụ này. Nói một cách nào đó, đây thật sự là điều xảy ra trong vũ trụ chúng ta.
Cũng như thế, cả vũ trụ này trong đó có cả bạn, tâm hồn và cơ thể, chúng ta đều mang trong ta ký ức về thực thể đầu tiên, sự hiện diện khởi nguồn cho tất cả, Thông tin Tinh khiết. Đó chính là Toàn thức của chúng ta.
Và bạn đã thấy Điều đẹp đẽ và vĩ đại đó đã trở thành “Chúng ta” như thế nào, và chúng ta cũng chính là Điều đó ra sao...
Chúng ta là những tế bào con, tiến triển được chút nào hay chút ấy đến một dạng thức tồn tại cao hơn - cứ như thể chúng ta đang nỗ lực phát triển Chất nền, Ma trận nguồn mà chúng ta mang trong chính bản thân mình.
Vũ trụ của chúng ta chính là Sự hiện diện nguyên thuỷ khi xưa đang trên đường tiến hoá.
Vậy đó, những điều tôi vừa kể bạn nghe giúp giải thích rất nhiều điều. Ví dụ như, tại sao điều mà các tôn giáo và các triết gia gọi là Thượng Đế không thể giúp được chúng ta; tại sao có chiến tranh trên trái đất, có sự thống khổ, những bệnh tật và những bất hạnh... Đơn giản là vì Thượng Đế chính là Chúng ta!... Không có Thượng đế nào khác để giúp đỡ chúng ta! Và Thượng-đế-ta đã bắt tay vào công việc nhào nặn rồi đấy chứ, ta cố gắng giảm bớt những bất hạnh, những chiến tranh và những điều tồi tệ quanh ta!
Khi một ai đó bị bệnh, câu chuyện này giải thích cho chúng ta rằng khi người đó được sinh ra, cũng là lúc Thông tin nguồn, hay Toàn thức (phần sáng) của người này quyết định sẽ chuyển hoá một phần tối nhỏ trong Vũ trụ vật chất. Thể hiện thành bệnh, thành hoàn cảnh khó khăn... Với những bệnh rất nặng, nan y, hoặc là một tàn tật thể chất hay tâm thần nghiêm trọng, thì đồng nghĩa rằng mẩu bóng tối của vũ trụ đang được chọn chuyển hoá này tối thật là tối... Và Toàn thức đẹp đẽ trong con người này đang làm việc cật lực đấy: đầu tiên phải “mắc bệnh” đã (cần thiết thôi, không có bệnh thì làm sao có thể chữa) và sau đó sẽ ra sức chữa lành, chuyển bệnh thành khoẻ...
Người ấy, một tia sáng nhỏ của Toàn thức kết tinh, sẽ chuyển hoá mẩu vũ trụ tối tăm kia thành một góc vũ trụ đầy ánh sáng.
Và tất cả vạn vật đều làm điều đó. Đó là mục tiêu của toàn bộ cuộc sống trong vũ trụ này.
Con người, cũng như mọi tạo vật khác, là một Cỗ máy chuyển hoá khổng lồ.
Dĩ nhiên, chúng ta không đơn độc : chúng ta có thể gọi các lớp khác nhau của «Chúng ta» để hỗ trợ mình, bởi vì chúng ta là tất cả, từ cơ thể vật lý của ta đến toàn bộ loài người và mọi vật sống thậm chí đến cả ánh sáng tinh khiết nhất cũng là “Chúng ta”.
Hãy hiểu rằng “Chúng ta” tràn đầy và trọn vẹn như trên thực chất chỉ là một, hoà cùng Tất cả.
Bạn không chỉ được tạo thành từ những gì bạn nhận được về chính mình: một phần rất lớn của chính bạn bạn không tự nhận thức được (vô thức, 90%) và phần Toàn thức của bạn thì không có giới hạn, như chúng ta vừa phân tích đó. Vậy thì, giờ là lúc chúng ta cần học sử dụng 90% tinh thần của chúng ta mà từ xưa đến nay vẫn còn nằm trong vô thức... và học sử dụng luôn cả Toàn thức không giới hạn của chúng ta.
Dĩ nhiên, hiểu cuộc sống theo cách này sẽ kích thích rất nhiều câu hỏi khác, cần những câu trả lời khác... Nhưng những điều này sẽ được kể trong những câu chuyện khác.
Câu chuyện hiện tại của chúng ta tiếp tục với các vì sao: các nhà vật lý sẽ nói với bạn rằng một ngôi sao là nguồn tạo Entropie và tất cả thiên nhiên đều phát triển hướng đến Entropie này.
Từ Entropie đến từ « én » có nghĩa là năng lượng và « tropos » trong tiếng Hy lạp là “hướng về ». Entropie là những gì chuyển hoá năng lượng. Thông thường, chúng ta hiểu entropie như là một khuynh hướng của thiên nhiên hướng về cái chúng ta tưởng là sự hỗn độn. Vì rằng mọi thứ tự nhiên đều chịu ảnh hưởng của entropie, mọi thứ đều tiêu huỷ năng lượng.
Nhưng những nhà vật lý cũng sẽ giải thích cho bạn rằng cái bạn gọi là sự hỗn độn thì họ gọi là “ít thông tin hơn”, “cân bằng hơn”,”ổn định”. Sự thực là vậy, dù ngôi giáo đường có đẹp đến cỡ nào, nhưng vì nó chứa nhiều thông tin quá (nhiều chi tiết, cấu trúc phức tạp), nên nó cũng kém bền vững hơn một đống gạch đá dồn đống trên mặt đất... Thiên nhiên biết điều đó, nó tấn công và hạ thủ những thông tin quá phức tạp và thiếu bền vững, lôi hệ thống về cân bằng hơn.
Nhưng thiên nhiên cũng tạo ra trật tự và sự phức tạp nữa, nhưng ít hơn là tạo ra entropie. Một vì sao cháy mãi và một ngày sẽ biến mất, tại chỗ đó chỉ còn là khoảng trống mênh mông. Cân bằng hoàn hảo: chẳng còn thông tin gì nữa cả.
Điều kinh khủng là khi chúng ta tin là vũ trụ đi theo hướng đó... nghĩa là tất cả sẽ kết thúc tan tác, tàn tạ, nguội lạnh và chết. Biến mất.
Sau một thời gian dài vô tận, vũ trụ vật chất mà chúng ta biết sẽ chỉ còn là số Không tuyệt đối.
An lòng đi bạn, chuyện đó chưa đến ngay ngày mai đâu: phải mất một thời gian thật là dài đến nỗi tôi không thể phát biểu số năm nữa. Để viết ra cho bạn có khái niệm, tôi cần viết sau số 1 đầu tiên cứ mỗi giây một số không trong 100 ngàn tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ năm thì mới xong số năm vũ trụ chúng ta còn tồn tại!!
Vậy thì bạn còn chán vạn thời gian cho đến khi vũ trụ biến mất!
Nếu chúng ta muốn so sánh thời gian đó với dộ dài của cuộc đời con người, vũ trụ mới chỉ có 13,75 tỷ tuổi, so với đời bạn thì cứ như là tinh trùng của cha bạn vừa mới chạm mặt trứng của mẹ bạn thôi. Vũ trụ trẻ đến nỗi như một hợp tử mà lần phân chia đầu tiên tạo thành hai tế bào còn chưa kịp xảy ra nữa. Coi như chúng ta còn lâu mới được sinh ra!!
Mặt khác, mặt trời của chúng ta mới có 9 tỷ tuổi thôi, và tuổi thọ của hệ mặt trời đã được một nửa rồi. Vậy thì Trái đất ta, hệ mặt trời của ta sẽ biến mất rất rất lâu trước khi vũ trụ kịp già đi.
Tôi ngờ ngợ điều bạn có thể đang nghĩ bây giờ. Tôi cũng đã nghĩ thế khi nghe câu chuyện này... “Vậy thì để làm gì chứ ? Toàn bộ những đau khổ này ? Tại sao phải chuyển hoá một thứ mà trước sau gì rồi cũng biến mất ?”
À, lại nữa, bạn lại lý luận theo kiểu tự đánh đồng mình với vật chất rồi, cái phần chỉ chiếm 0,4% của Tất cả, bởi vì Toàn thức rộng lớn, thành phần chính của vũ trụ ấy, chiếm 99,6%. Đó là chưa kể đến “Nơi khác” bao bọc mọi thứ.
Dĩ nhiên là mọi thứ vật chất tiến về Entropie, nhưng bạn có nhớ tôi đã kể rằng loài người chúng ta, cũng như vạn vật, là những Kẻ chuyển hoá vĩ đại không!
Chúng ta chuyển hoá vật chất, năng lượng thành... Thông tin. Các ngôi sao khi cháy cũng làm cùng điều đó, ở khắp nơi trong vũ trụ này, Chúng ta đang làm điều đó mà không để ý, chỉ đơn giản bằng cách sống, ăn hay thở.
Đó mới thật sự là Entropie, theo như các nhà vật lý “tiến đến sự cân bằng”, bởi vì sự thật là một ngày kia, Loài người sẽ không tồn tại nữa sau khi hoàn toàn biến đổi thành phi vật chất, nhưng không phải là Sự sống không tồn tại nữa... Toàn thức tiếp tục có những dạng biểu hiện khác nữa và phát triển theo các con đường khác nữa, có thể rất khác với con đường của vũ trụ chúng ta. Và nó sẽ còn làm thế một thời gian lâu đến nỗi chúng ta chẳng thể nào hình dung nổi.
Tận cùng thế giới của chúng ta là thế này: tất cả những thông tin thô, đậm đặc mà chúng ta từng biết, đến ngay cả những hạt nhỏ bé nhất, sẽ đều được chuyển hoá trọn vẹn. Thế giới vật chất khi ấy hoàn toàn hoà nhập với Thông tin Tinh khiết, không năng lượng cũng chẳng có khối lượng, hoàn hảo, cân xứng và bền vững. Như Ý nghĩ ban đầu.
Đã từng có những chuyến di chuyển từ vật chất đến Đại dương Thông tin Tinh khiết, đến Nơi khác của các nhà vật lý, đến Toàn thức rộng lớn như những nhà thôi miên nhân văn thường gọi. Chúng ta xem vài ví dụ nhé.
Chúng ta sống trong bầu thông tin nguyên thuỷ vẫn thấm nhập nơi nơi, chúng ta cảm nhận bằng trực giác. Tôi dám cá rằng chúng ta cảm nhận rõ ràng về nó mỗi đêm trong những giấc mơ. Nhưng hãy lấy một ví dụ vật lý hơn: một lỗ đen! Có một lỗ đen ở trung tâm mỗi thiên hà, luôn luôn theo một tỷ lệ nhất định: bằng 1 phần ngàn kích thước của thiên hà đó. Bạn biết lỗ đen là gì không? Là một máy hút khổng lồ. Tất cả mọi thứ tồn tại, kể cả ánh sáng và thời gian đều bị hút và rốt cục sẽ bị lỗ đen nuốt. Nhà vật lý Stephen Hawkings đã chứng minh rằng ở trung tâm lỗ đen có tồn tại những hạt ảo. Dễ hiểu thôi, bởi vì một lỗ đen có khác gì một hình nón đâu, miệng thì thật rộng và thu về một điểm vô cùng nhỏ, một đầu nhọn, y như tôi đã tả với các bạn hồi đầu câu chuyện về chóp của hình nón chính là Điểm khởi đầu của tất cả.
Trên thực tế, các lỗ đen giống những lỗ thủng xuyên trong khối không - thời gian của chúng ta, dẫn ra Nơi khác. Hơn nữa, những lỗ đen “ăn” tất cả thông tin của những gì bị nó hút, là một tiến trình ngược hẳn với sự sinh ra của vũ trụ chúng ta.
Đó là lý do tôi nói về sự khác nhau giữa thông tin có cấu trúc của thế giới của chúng ta và Thông tin Tinh khiết nguyên thuỷ. Cần phân biệt hai kiểu thông tin này, trộn lẫn là chúng ta không còn hiểu được vấn đề nữa đâu. Thông tin tinh khiết của Nơi khác, của điểm khởi đầu tất nhiên là hoàn hảo và toàn diện hơn.
Khác hẳn với thông tin trong “nồi súp lượng tử” hay thông tin nằm trong thế giới vật chất của chúng ta. Entropie và quá trình tiến hoá của vũ trụ này chỉ chuyển hoá phần thông tin thuộc về thế giới vật chất chúng ta, nâng thông tin đậm đặc và thô (vật chất) tiến hoá trở thành tinh khiết và hoàn hảo hơn, cho đến khi nhập được vào khối Thông tin tinh khiết bên ngoài.
Trong Thôi miên nhân văn, chúng tôi phân biệt Toàn thức, thông tin chứa đựng cấu trúc của thế giới chúng ta, và TOÀN THỨC, hoàn toàn viết hoa, là dòng chảy hoàn hảo của Điểm khởi đầu.
Cùng một từ vì chúng cùng bản chất, chỉ có cái này hoàn hảo hơn cái kia một chút.
Vậy thì điều gì sẽ xảy ra khi tất vả vũ trụ của chúng ta, sau một thời gian dài không tưởng tượng nổi, đã “xài” hết vật chất, không còn cả những hạt nhỏ nhất?
Thông tin của vũ trụ này không còn gì. Trống. Cân bằng vật lý hoàn hảo, tuyệt đối.
Điều này có làm bạn nhớ tới điều gì chăng?
Xung Dirac! Giá trị của một hệ thống lượng tử bằng Không khi những điểm của nó khác Không, nhưng giá trị của nó sẽ chuyển đột ngột từ vô cực thành Không. Vậy thì, khi kết thúc vũ trụ vật chất, giá trị thông tin tiệm cận vô cực, và rồi chuyển đột ngột về Không, điều này gây ra một ánh chớp, một cái giật mình... Trở về với Thông tin Tinh khiết như ban đầu, chỉ khác là thông tin mới nhập về đã được làm giàu thêm bởi biết bao nhiêu thông tin mới được tiến hoá, tối ưu hoá, tinh chế trong suốt quá trình tồn tại của cả một vũ trụ!
Đây chính là cơ chế tiến hoá của Sự sống: Trí thông minh hoàn hảo bứt ra một mảnh của chính nó, vật chất hoá mảnh đó, tung ra tất cả những khả năng có thể, cho phép mảnh này tiến hoá đến cực cùng, cho đến khi mảnh vật chất đó lại trở về thành năng lượng tinh khiết, quay về hoà với ma trận nguồn. Vòng quay khép kín, đã tiến hoá hơn, và lại sẵn sàng cho một sự khởi đầu khác!
Câu chuyện không kể rõ, nhưng chắn chắn có tồn tại hành tỷ và hàng tỷ những vũ trụ khác như vũ trụ của chúng ta, những kiểu kết tinh khác nhau của Thông tin hoàn hảo trong quá trình tìm cách trở nên hoàn hảo hơn nữa.
Và chúng ta là gì trong toàn bộ quá trình đó? Chúng ta là những tia sáng của mặt trời khổng lồ ấy, là những cánh tay được vật chất hoá để có thể hành động, và cũng là thông tin thấm đẫm trong tất cả. Chúng ta vừa là hoạ sĩ, vừa là bức tranh đang được vẽ. Nghĩ mà xem, còn điều gì thần kỳ hơn thế được chăng?
Dù rằng ta thường lú lẫn quên đi bản chất thực sự của chính mình và không nhớ rõ lắm những lý do mình hành động, chúng ta vẫn là những mảnh của toàn thức rộng lớn ấy đang lao động để cải thiện chính mình.
Mục tiêu của Thôi miên nhân văn là giúp đỡ mỗi mẩu toàn thức nhỏ dưới trần thế này trong công cuộc tiến hoá đó, thường là thông qua chữa lành những đau khổ tâm hồn.
Người thân chủ đến tìm trị liệu tâm lý không cần phải biết hay tin vào câu chuyện này để có thể được chữa lành hay vượt qua những vấn đề của mình theo Thôi miên nhân văn, mặc dù nếu được nghe thì động lực sống của người ấy thường sẽ tăng cao. Ai trong chúng ta cũng muốn được cảm nhận ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình.
Chắc chắn sẽ còn nhiều câu hỏi... và câu hỏi nào cũng sẽ có câu trả lời, và Thôi miên nhân văn sẽ giúp bạn khám phá. Tôi mong rằng câu chuyện này đã cho bạn thoáng thấy tầm cỡ của công việc chung mà chúng ta đều đang thực hiện... Cuộc sống là một bước tiến gần hơn đến sự thành toàn, và bước này xong sẽ còn bước tiếp, bước tiếp nữa.
Công việc còn nhiều lắm. Bạn hãy nhớ vũ trụ này còn rất trẻ hầu như còn chưa ra đời, mới là một bào thai nhỏ bé... Chưa có gì cố định, mọi thứ chỉ mới bắt đầu!
Nhận thức được Chúng ta thật sự là gì chính là bước đầu tiên trên hành trình vĩ đại và tươi đẹp ấy.
Người thân chủ đến tìm trị liệu tâm lý không cần phải biết hay tin vào câu chuyện này để có thể được chữa lành hay vượt qua những vấn đề của mình theo Thôi miên nhân văn, mặc dù nếu được nghe thì động lực sống của người ấy thường sẽ tăng cao. Ai trong chúng ta cũng muốn được cảm nhận ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình.
Chắc chắn sẽ còn nhiều câu hỏi... và câu hỏi nào cũng sẽ có câu trả lời, và Thôi miên nhân văn sẽ giúp bạn khám phá. Tôi mong rằng câu chuyện này đã cho bạn thoáng thấy tầm cỡ của công việc chung mà chúng ta đều đang thực hiện... Cuộc sống là một bước tiến gần hơn đến sự thành toàn, và bước này xong sẽ còn bước tiếp, bước tiếp nữa.
Công việc còn nhiều lắm. Bạn hãy nhớ vũ trụ này còn rất trẻ hầu như còn chưa ra đời, mới là một bào thai nhỏ bé... Chưa có gì cố định, mọi thứ chỉ mới bắt đầu!
Nhận thức được Chúng ta thật sự là gì chính là bước đầu tiên trên hành trình vĩ đại và tươi đẹp ấy.
[1] Xem thêm: When duration goes to zero (limit situation to get the Dirac pulse), both energy and power will be infinite.(http://www.edaboard.com/thread262964.html)
Dành cho các bạn muốn nghe bản gốc bằng tiếng Pháp (đọc bởi Patricia d'Angeli).
|
Bản đầy đủ (46 phút)
|